Hàng ghế chiến thuật ở sân Thiên Trường rất nóng
Trong giới bóng đá chuyên nghiệp có những quy định “bất thành văn” nhưng luôn được tôn trọng. Ví dụ như băng ghế chiến thuật là nơi rất nghiêm trang, nhất là vào trận thi đấu. Cấm ai nói chuyện bậy, tục, chơi bời… để đem vận đen đến đội. Thứ tự cũng được xếp rất kỹ: ghế đầu dành cho người quan trọng nhất, có đội là HLV trưởng hoặc có đội là ông trưởng đoàn hay giám đốc, miễn là người quan trọng nhất tại thời điểm trận đấu đó. Như đội tôi thì Bầu Kiên là Chủ tịch hay ngồi ghế này.
>>> Tham khảo bài phân tích: Kèo bóng đá tại soikeotot1.com <<<
Thế mà có chuyện lạ ở vòng đấu thứ 14 Giải V-Leauge năm 2004, đội Hà Nội ACB chúng tôi làm khách trên sân Thiên Trường của đội Nam Định. Vào trận, sau khi cả đội hô quyết tâm, tôi thấy Bầu Kiên chọn cho mình ghế thứ Hai, kế sau đó là HLV lão làng Lê Thuỵ Hải, rồi đến GĐ điều hành Lê Khắc Chính, xong là đến các huấn luyện viên… không còn ghế nào cho tôi ngoài cái ghế đầu tiên.
Tôi không hiểu chuyện gì xảy ra, không biết mình có được ưu ái gì đặc biệt không, còn mọi người thì khẩn trương – sẵn sàng bước vào trận đấu. Rồi tất cả đứng dậy làm lễ chào cờ. Trong lúc đó tôi vừa hát Quốc ca vừa nghĩ mình ngồi chỗ nào bây giờ, hay là lên khán đài? Chưa nghĩ xong thì Quốc ca hết, tôi nghe loáng thoáng có ai giục tôi ngồi. Thôi kệ, ngồi thì ngồi ghế đầu luôn.
>>> Xem thêm bản tin nhận định: Kèo bóng đá Pháp ngon nhất <<<
Công nhận cái ghế này nóng và áp lực dã man. Tôi lúc đó chỉ nghĩ Bầu Kiên không thích giao tiếp bằng ánh mắt với lãnh đạo Nam Định vì trước đó ông đón về 3 hòn ngọc đen của đội này là Achilefu, Saliu và Esele. Nhưng tôi không phải lăn tăn lâu, vì ngay khi tiếng còi khai cuộc là một cơn mưa bi ve (loại viên tròn có màu sắc đẹp trẻ con hay chơi) nã từ khán đài xuống. Miếng mica của ghế huấn luyện che được hết cho mọi người trừ tôi “ngồi ghế đầu”. Tôi phải té ngay vào giữa, ngồi thụp xuống dưới trên cái hộp gì đó, không nhớ.